Phục Sinh: Quà tặng quý nhất đời ta

8

PHỤC SINH : QUÀ TẶNG QUÝ NHẤT ĐỜI TA

            Trong cuộc sống đời thường, có những dịp Lễ, người ta hay tặng quà cho nhau. Thế nhưng rồi có khi nhiều quà quá hay lu bu việc này việc kia người ta có khi không dùng đến món quà đó. Sau Lễ, sau dịp mừng người ta cất quà đó vào trong xó kẹt. Có người đến khi chết, dọn phòng thì vẫn thấy có những món quà còn nguyên đó không đụng đến.

            Nghĩ như thế, liên tưởng đến mầu nhiệm Phục Sinh. Chúa Phục Sinh là quà tặng lớn nhất và quý nhất mà Thiên Chúa trao ban cho nhân loại.

            Nếu như Chúa chết thì niềm tin của chúng ta ra vô ích. Nếu như Chúa chết mà không sống lại thì người Kitô hữu có gì để mà tin. Nếu như Chúa chết mà không sống lại thì cần gì người Kitô hữu phải sống mà đi tìm hạnh phúc ở đời sau, đi tìm vinh quang phục sinh với Chúa.

            Với niềm tin vào Chúa Phục Sinh, người Kitô hữu, đặc biệt là những người tu sống mầu nhiệm Phục Sinh hay mầu nhiệm Nước Trời ngay trong đời sống hiện tại.

            Nếu không có đời sau, nếu không có hạnh phúc sau khi qua cõi tạm này thì người ta đâu đi tu làm gì vì đi tu thì có ích gì ? Người tu tận hiến đời mình để phục vụ Nước Trời cũng như sống thực tại Nước Trời ngay tại trần gian này.

            Nếu không có đời sau thì mắc cái mớ gì gọi là tu thân tích đức. Nếu không có đời sau thì mắc cái mớ gì phải ép mình để đi qua cửa hẹp hay ép mình đi theo những giới răn của Chúa. Chắc chắn là nơi người Kitô hữu và nhất là người tu đã chọn cho mình con đường như Chúa mời gọi vì tin rằng sau cõi tạm này sẽ được phục sinh với Chúa.

            Và nếu sống với món quà phục sinh ấy thì người tin phải sống, phải diễn tả đời sống ấy ngang qua đời sống của mình khi ở trần gian.

            Ý thức với niềm vui phục sinh, ta thấy : Anh em đã được trỗi dậy cùng với Đức Ki-tô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Đức Ki-tô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới.

            Rõ ràng rằng nếu như tin và vui niềm vui của niềm vui phục sinh thì hãy hay nói đúng hơn là phải đi tìm kiếm những gì thuộc thượng giới chứ không đi tìm những cái ở hạ giới. Những gì ở hạ giới làm cản trở bước tiến lên Thiên Đàng. Những gì thuộc hạ giới làm cho con người ta cứ mãi mãi ở cái nhìn thấp bé là ở dưới đất chứ không hướng về Thiên Đàng.

            Người tin Chúa Phục sinh phải diễn tả niềm tin ấy ngang qua cuộc đời của mình, ngang qua suy nghĩ và hành động của mình. Tin vào Chúa Phục Sinh là buông bỏ những cái gọi là bám víu làm cho đời mình không hướng lên trời cao được.

            Niềm tin vào Chúa Phục sinh mãi mãi là sự giằng co trong cuộc đời của chúng ta. Niềm tin luôn được mời gọi và ngày mỗi ngày giằng co hành động của chúng ta.

            Có khi miệng thì nói là tin vào Chúa Phục Sinh đó nhưng cuộc sống thì lại cứ bám víu vào trần gian. Có khi đến Nhà Thờ, có khi đến với Chúa ấy nhưng trong lòng cứ tính toán đất đai, cứ tính toán lợi lộc, cứ tính toán làm sao để tích lũy thật nhiều trong cuộc đời này.

            Gần nhất là cái chuyện mừng Phục Sinh. Mừng Lễ đâu nhất thiết phải cứ dô dô ! Có khi dô dô nhiều quá rồi nói nhiều và không làm chủ được mình và chả biết mình là ai và khi ấy bệnh nổ càng nổ hơn. Mừng Lễ đâu hà cớ là phải ăn tiệc cho linh đình và uống cho say ? Nó cũng cần để diễn tả vì chúng ta là con người nhưng nó chỉ là một chút gì đó diễn tả niềm vui. Nếu chỉ mong qua ăn chay để được ăn mặn và thật mặn với rượu bia xem chừng chúng ta chỉ mừng mầu nhiệm Phục Sinh như là niềm vui tầm thường trong cuộc sống.

            Mầu nhiệm Phục Sinh là quà tặng quý giá mà Thiên Chúa tặng ban cho con người để rồi vui Phục Sinh không phải là vui bên ngoài với những mâm tiệc mà là phải là niềm vui bên trong tâm hồn vì tin tằng Chúa không chết mãi, Chúa đã sống lại để ta được sống lại với Chúa. Niềm vui ấy không chỉ diễn tả ở bên ngoài mà niềm vui ấy phải được biến đổi tận căn cái cõi lòng của chúng ta.

            Khi biết và khi tin vào Chúa Phục Sinh rồi thì tiền tài, danh vọng và vật chất không còn phải là mục tiêu mà ta tìm kiếm nữa. Mục tiêu mà ta tìm kiếm sau khi tin Chúa Phục Sinh đó là một tâm hồn thanh thoát với những gì là thuộc về thế gian.

            Tôi vui với niềm vui Phục Sinh, tôi sống niềm vui Phục Sinh thật sự đó là tôi không còn ghen ăn tức ở, tôi không còn diễn nữa, tôi không còn ảo, tôi không còn tự cao tự đại, tôi không còn tôn vinh cái tôi nữa.

            Tôi sống niềm vui Phục Sinh thật sự là tôi phải nhỏ đi để Chúa và anh chị em của tôi lớn lên. Tôi sống niềm vui Phục Sinh thật sự là tôi không bận tâm đến cái ăn cái mặc xa xỉ nữa. Điều tôi bận tâm là tôi có hướng lòng đến để chia sẻ với người nghèo, với anh chị em bất hạnh đang đau yếu bệnh tật, bị bỏ rơi hay không mà thôi.

            Quanh ta, ta thấy có những tiệm cơm 1.000 đồng, 2.000 đồng và có cả tiệm cơm miễn phí cho người nghèo. Quanh ta, ta thấy có những bình nước giải khát đâu đó bên vệ đường. Tất cả những điều này khởi đi từ một tấm lòng nhân hậu. Không biết chủ nhân của những quán ăn, bình nước uống như thế này có phải là người Công Giáo hay không nhưng nọ đang sống cái mầu nhiệm Phục Sinh ngay trong cái cõi tạm này là lòng họ hướng về trời khi họ mở lòng chia sẻ với anh chị em đồng loại.

            Là người Kitô hữu, chúng ta phải và luôn ý thức được niềm vui Phục Sinh như là món quà quý giá nhất mà Thiên Chúa trao ban cho ta. Quà quý ấy chúng ta luôn ý thức và luôn mở ra để sử dụng mỗi ngày trong cuộc đời đó là hướng lòng về Trời để tìm kiếm Nước Trời chứ không dừng lại ở những thực tại tạm bợ hay mau qua chóng tàn này.

            Chúng ta đừng giấu, đừng ém, đừng cất niềm vui quý báu này trong cuộc đời chúng ta. Hãy luôn ý thức và trân quý món quà Phục Sinh mà Chúa ban tặng cho mỗi chúng ta.

            Niềm vui Phục Sinh thật sự trong đời ta khi và chỉ khi ta thay đổi lối sống, ta buông bỏ những cái gì bám víu làm cho lòng chúng ta nặng trĩu không hướng về Trời được. Niềm vui Phục Sinh thật sự khi ta mở lòng ra đón nhận ân sủng của Chúa Phục Sinh để rồi ta thay đổi con người của chúng ta là những con người trần gian nhưng lòng luôn hướng về những sự trên trời !

            Tôi là ai sao mà còn trần gian thế ?

            Chúng ta cũng cần đặt câu hỏi này để chúng ta xem chúng ta là con cái của trần gian hay con cái của Thiên Chúa. Khi chúng ta xác nhận và xác tín chúng ta là con cái của Thiên Chúa chúng ta sẽ thực sự sống điều mà Chúa muốn nơi đời ta, chúng ta sẽ sống ở trần gian này nhưng không bám víu vào trần gian mà lòng luôn hướng về Trời cao nơi Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa.

Phục Sinh 2024

Lm. Anmai, CSsR