Gia đình và Ơn gọi

59

Family-Faith-HandsMười lăm năm về trước, gia đình tôi rất nghèo. Vì thế, ba mẹ tôi phải làm lụng cực nhọc, vất vả để kiếm tiền lo cơm ăn, áo mặc cho chị em tôi. Tuy cuộc sống gia đình đầy thiếu thốn nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì gia đình tôi luôn vui vẻ, đầm ấm bên nhau. Tiếng cười đùa rộn rã của chị em tôi làm làm xua tan những nỗi nhọc nhằn trên khuôn mặt của ba mẹ. Tôi vui khi thấy ba mẹ yêu thương nhau và  nhất là tình yêu thương cao cả mà ba mẹ đã dành cho chị em tôi.

Vài năm trôi qua, tôi lớn dần. Tôi bắt đầu cắp sách đến trường như các bạn cùng trang lứa. Khi ấy, gia đình tôi cũng đã đầy đủ, khấm khá hơn. Tôi cảm nhận được rằng : Theo năm tháng thì mọi thứ dường như đang thay đổi, cuộc sống quanh tôi thay đổi và con người cũng thay đổi. Người thay đổi đầu tiên chính là ba tôi. Chỉ vì ba say mê những con bạc, những chén rượu cùng bạn bè mà gia đình tôi không còn hạnh phúc như trước nữa. Sáng sáng, ba vẫn đi làm nhưng đến tối mịt, ba mới về, trong người nồng nặc mùi bia rượu. Dường như những cơn rượu làm ba không còn tỉnh táo nữa, ba quên hết mọi thứ, kể cả những người thân trong gia đình. Mỗi lần như thế, ba lại la mắng mẹ và chị em tôi ; ba đập phá nhà cửa, chửi làng phá xóm, kiếm chuyện với nhiều người. Lúc ấy, dưới con mắt ngây thơ của trẻ con, chị em tôi chỉ biết khóc thảm thiết. Mặc dù nhiều lần, tôi muốn chạy đến ngăn cản những cơn nổi nóng của ba nhưng với thân hình nhỏ bé, tôi chưa thể làm được gì cả. Và cũng từ những lần ấy, tôi không còn thân thiết với ba nữa ; tôi sợ ba, sợ những lúc ba say rượu và la mắng tôi.

Mẹ tôi thì khác. Phải nói mẹ có sức chịu đựng vô cùng. Mẹ không nói lời nào khi ba quát mắng. Nhưng ẩn sâu trên khuôn mặt mẹ, tôi nhận thấy sự đau đớn và thất vọng ê chề. Nhiều đêm, mẹ đã khóc và cố nén chặt những tiếng nấc để chị em tôi không bị thức giấc. Nhìn mẹ buồn, tôi cũng buồn theo. Không khí ảm đạm, căng thẳng bao trùm gia đình tôi khi trong nhà ít đi những tiếng nói chuyện của ba mẹ và tiếng cười đùa của chị em tôi.

Rồi thời gian lại trôi qua. Tôi trưởng thành hơn khi bước vào lớp cuối cấp của trường  THPT. Gia đình tôi vẫn thế. Từ đây, tôi sẽ phải quyết định một bước ngoặt mới trong cuộc đời của mình, quyết định cho tương lai sau này của tôi. Tôi sẽ học gì ? Làm gì ? Và ở đâu ? Tôi sẽ sống xa nhà hay tiếp tục sống cùng ba mẹ ? Hàng loạt câu hỏi cứ hiện lên khiến tôi phải suy nghĩ.

Rồi một lần, tôi có dịp tham dự lễ khấn của Hội Dòng Mến Thánh Gía Thủ Đức. Tôi chợt nhận thấy tình yêu cao cả mà Chúa dành cho tôi. Chúa yêu tôi từ khi tôi chưa biết Người. Chúa luôn đồng  hành và ở bên tôi mọi lúc. Nhìn lên Thánh Giá Chúa, tôi thấy ánh mắt trìu mến, thân thương của Giêsu. Người đang nhìn tôi và mời gọi tôi bước theo Người. Tự nhiên lòng tôi xao xuyến, rạo rực khác thường. Về đến nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về ý định này. Tôi không biết ba mẹ có đồng ý cho tôi đi tu không ? Vì gia đình tôi vốn đã ít người, ba mẹ chỉ có hai chị em tôi.

Sau những dịp đến cầu nguyện với Chúa, tôi thấy lòng thực sự khao khát muốn  bước theo Giêsu. Rồi tôi cũng quyết định : Tôi sẽ hiến dâng cuộc đời này cho Chúa, tôi sẽ đi tu và phục vụ mọi người. Tôi đi tu không phải để trốn tránh những hành động lúc say rượu của ba nhưng là vì tôi yêu Chúa và muốn dâng trọn cuộc đời cho Người.

Chiều hôm ấy, mẹ đi làm về, tôi đến bên và nói thầm với mẹ : “ Mẹ ơi, mẹ cho con đi tu nhé. Con đã nghe được tiếng Chúa mời gọi con và con sẽ cố gắng theo Người đến cùng”. Bỗng nhiên, ánh mắt mẹ rưng rưng, mẹ cầm tay tôi mà nói :

        – Con đã suy nghĩ kĩ chưa ? Đi tu không phải chuyện dễ đâu. Con có chắc là đi được không ?

        – Dạ có, con sẽ cố gắng. – Tôi trả lời với giọng thật dứt khoát.

        – Ừ ! Mẹ luôn ủng hộ con. Con hãy cầu nguyện thật nhiều nhé. Mẹ tin Chúa sẽ đáp lại nguyện vọng của con.

Từ hôm ấy, tôi siêng năng đi lễ hơn, tôi chăm chú nghe lời cha giảng, làm việc hy sinh nhiều hơn. Tôi cũng không quên cầu nguyện cho ơn gọi của tôi được lớn mạnh từng ngày. Từ khi nghe tôi có ước vọng đi tu, dâng mình cho Chúa, ba cũng thay đổi rất nhiều : ba không uống rượu nhiều như trước nữa, ba siêng năng làm việc hơn, quan tâm nhiều hơn đến mẹ và chị em tôi. Điều đó thực sự làm tôi rất vui, vì tôi tin Chúa đã giúp tôi. Chúa đã thương nhậm lời cầu nguyện của mẹ con tôi.

Tốt nghiệp 12, được mọi người ủng hộ và giúp đỡ, tôi càng xác tín vào ơn gọi của mình. Sau những ngày tìm hiểu, tôi xin gia nhập Hội Dòng Mến Thánh Gía Thủ Đức. Ngày 12/08/2012, tôi chính thức bước vào đời sống tu trì. Bỏ lại sau lưng những người thân yêu, bỏ lại những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của mẹ, ông nội và bác trai tôi, tôi đi theo tiếng Chúa. Ba tôi mặc dù không khóc nhưng tôi biết ba thương và nhớ tôi nhiều lắm. Nhìn mọi người khóc, tôi cũng khóc theo nhưng trong tôi lại tràn ngập niềm vui vì tôi đang thực hiện ước mơ của mình.

Ngồi trên xe buýt, tôi cầu nguyện với Chúa : “Chúa ơi, xin dẫn bước con đi, xin giúp con can đảm bước theo Chúa đến cùng”. Vì tôi biết, từ đây tôi sẽ bước sang một đời sống mới – đời sống cộng đoàn. Tôi phải từ bỏ để chọn lấy những gì tốt cho đời sóng tu trì của tôi. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khó khăn đang đợi tôi ở phía trước, nhưng tôi tin Chúa sẽ luôn ở bên và đồng hành với tôi. Hai năm trôi qua, tôi vẫn đang thực hiện lí tưởng của mình là đi theo Chúa Giêsu Kitô Chịu-Đóng-Đinh – Người là đối tượng, là hạnh phúc duy nhất của lòng trí tôi. Vì tình yêu dành cho Người, tôi sẽ cố gắng dấn thân phục vụ để đáp lại tiếng gọi huyền nhiệm ấy.

Têrêsa Hồng Hạnh,

Thanh Tuyển sinh MTG Thủ Đức